Ngày xưa có một vị Hòa thượng trẻ tuổi nổi
tiếng chân tu. Mọi “thị dục” của bản thân, Hòa thượng đều kiên quyết cắt đứt,
chỉ một lòng chuyên chú vào lẽ hư vô của đạo Thiền. Nhà vua nghe tiếng, vô cùng
kính trọng, vời về cung, ban tước Quốc sư và sai tu bổ một ngôi chùa ở Nam kinh
thành để cho sư trụ trì. Nhưng Hòa thượng từ tạ vua, chỉ xin phép đi xem chùa
chiền, cảnh đẹp trong thiên hạ.
Một hôm, Hòa thượng một mình tìm đến một ngôi
chùa xa ở vùng Bắc. Ở đó có một vị sư bạn trụ trì mà Hòa thượng lâu ngày chưa
gặp.
Từ lâu Phật Bà Quan Âm đã nghe tiếng đồn về
Hòa thượng, Phật Bà định bụng thử xem con người đó như thế nào. Nếu quả đúng là
chân tu thì Phật Bà sẽ đưa về Tây Trúc, cho hóa thành Phật.
Lúc Hòa thượng sắp qua một con sông rộng,
Phật Bà hóa ngay làm một cô gái rất đẹp chống đò cập bến chờ khách quá giang.
Hôm ấy cũng theo phép mầu nhiệm của Phật Bà, khúc sông đó trở nên vắng vẻ,
người và thuyền bè qua lại rất ít. Khi Hòa thượng chui vào trong khoang đò thì
cô gái nhổ sào chèo ra giữa sông. Ðoạn nàng chèo thuyền đến một bãi cát vắng
đậu lại. Hòa thượng lấy làm lạ hỏi cô lái vì sao không đi thẳng qua bờ bên kia.
Cô lái chỉ đợi có câu hỏi ấy là buông chèo, cười một nụ cười rất tình tứ rồi
cùng chui vào khoang, trả lời một cách trắng trợn là thấy sư đẹp trai quá nên
cắm lại đấy cầu xin một chút tình yêu. Hòa thượng vốn nghe nói con gái ở vùng
này có nhiều người đáo để nên nghiêm nét mặt lại:
- A Di Ðà Phật! Mong người trần giới buông
tha cho kẻ tu hành này.
Nhưng cô lái đò đâu có buông tha, cô cố sán lại
gần gợi tình. Hòa thượng không nói gì, lẳng lặng mở gói lấy quyển kinh Kim
Cương Tam Muội ra tụng. Tiếng đọc của sư mỗi lúc mỗi lớn, át cả tiếng của cô
lái đò. Nhưng cô lái đò vẫn cười cười nói nói. Rồi cô che tay lên quyển kinh.
Hòa thượng ngoái cổ nhìn ra ngoài đò rồi nghiêm khắc cảnh cáo:
A Di Ðà Phật! Trong người bần Tăng có một tờ
lệnh chỉ của Hoàng đế. Trong đó Hoàng đế đã ra lệnh là hễ người nào phạm vào
người bần Tăng sẽ bị án trảm quyết. Vậy bần Tăng mong người đừng phạm vào phép
của thiên tử.
Lời dọa của nhà sư không làm cho cô lái đò
nhụt một tí nào. Cô nói:
- Em đang muốn chết đây! Em chỉ mong chàng
đoái thương một tí rồi chết cũng thỏa.
Nhưng hồi lâu, thấy lòng nhà sư không chuyển,
cô lái đò lại thi hàng một mưu khác, cố quyến rũ cho bằng được. Cô bắt đầu cỡi
áo ra. Khi chiếc yếm có đuôi nhạn bỏ xuống thì Hòa thượng nhắm mắt lại. Hòa
thượng quay về cái gói lấy chiếc áo của mình khoác vào người nàng. Trong khoang
đò chật chội, tay Hòa thượng vẫn lần tràng hạt, miệng vẫn lẩm nhẩm đọc kinh. Trong
khi đó những tiếng cô gái như mật rót vào tai:
- Chàng thương em một tí… Chàng nhìn ra ngoài
xem, không có một ai cả.
Nhưng vô hiệu.
Phật Bà Quan Âm rất cảm động. Những người con
Phật như thế này rất xứng đáng chiếm một chỗ ngồi trên Niết bàn. Nhưng đã thử
thì phải thử cho trót. Lần tấn công thứ chín, cô gái vẫn bị cự tuyệt. Hơi thở
của cô gái trẻ và đẹp phảng phất ở trên má, nhưng nét mặt của Hòa thượng vẫn
không thay đổi.
Nhưng đến lần thứ mười, cô gái không ngờ
thành lũy tưởng là kiên cố lại bị hạ một cách bất ngờ như thế. Bàn tay
Hòa thượng tự nhiên bỏ lên mình nàng. Thôi thế là chỉ trong một phút, vứt bỏ
hơn hai ba mươi năm tu luyện.
Thế là chuyến đó Phật Bà Quan Âm không được
hài lòng. Giận vì Hòa thượng đã thiếu kiên trì trước sức cám dỗ của “thị dục”,
mà đã như thế thì thanh danh cũ không còn đáng điếm xỉa nữa, nên Phật Bà lại
nắm cổ Hòa thượng vứt ngay xuống sông như người ta vứt một cái xác. Như thế mà
Phật Bà còn cho là chưa đáng tội, mà còn bắt hóa làm loài nhái là một động vật
hạ đẳng. Cũng vì thế mà người ta nói rằng ngày nay dòng dõi của loài nhái vẫn
còn giữ cái thói quen của tổ tiên, ví dụ khi chúng ta chặt đầu, chúng vẫn chắp
hai chân trước lại với nhau như người đang vái.
Nguyễn Ðỗng Chi
“Giới là phao nổi để vượt qua bể khổ, nên người qua biển quý trọng phao nổi
như thế nào, thì người tu hành cũng giữ gìn quý trọng giới luật như thế ấy”.